Những bông hoa trong bão – Chương 18.cont


Đôi khi, trong những tháng ngày đầy mơ mộng, Maddy vẫn tưởng tượng ra một khu vườn. Nó chưa bao giờ là một ngôi nhà cả; chỉ là một khu vườn thôi, với căn phòng chứa mọi thứ mà nàng có thể muốn để trồng trọt. Nó có mùi hoa oải hương ở xung quanh mỗi chiếc giường và một bức tường thấp với những vùng thôn quê phía bên ngoài. Vào mùa xuân, sẽ có đậu Hà lan và măng tây, những bông hoa tulip và dạ lan hương; mùa hè thì là rau củ và hoa thục quỳ[1], cây phi yến[2], những đóa williams[3] ngọt ngào; vào mùa thu, những cái cây ở các góc đường nặng trĩu quả, rủ xuống thấp còn hơn cả những những bụi cúc dại và những quả kim ngân[4]. Khu vườn này cũng không phải ngay hàng thẳng lối, như những con đường thẳng tắp và những cây vải gai oai nghiêm ở Blythedale Hall, nghĩa là chỉ dành cho việc đi thơ thẩn và nói chuyện ồn ào. Nó là một khu vườn đúng nghĩa, với những cây hoa được trồng giữa những cái hữu dụng hơn.

Buổi sáng đầu tiên mà nàng thức dậy và nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ phía trước của nhà mục sư ở St.Mathews-upon-Glade, nàng đã nhìn thấy nó. Khu vườn của nàng, hay những dấu vết còn sót lại của nó theo một cách nào đó, thu hút ánh mặt trời buổi sớm, đẩy lùi bóng tối, cả nghìn thân cây lung linh sáng rực khi chúng rạp người một cách duyên dáng bên dưới màn sương mai.

Khu vườn đang ở trong tình trạng bị bỏ hoang đã lâu, cỏ dại mọc um tùm và các thân cây đều già cỗi, cái viên đá nằm trên đường gần như là bị che khuất bởi đám cỏ bị giầy xéo và đám lá rơi rụng của mùa thu – nhưng nó là khu vườn của nàng. Các bức tường đá thô kệch đã rào lại cả nửa mẫu đất, với những cây ăn quả được trồng ở mỗi góc, và ở giữa là một cái lư đơn giản. Bên ngoài bức tường là một đồng cỏ, xanh ngắt, đổ dốc xuống một ngôi làng. Những ngôi nhà trải dài dọc theo thung lũng, tất cả đều đước xây bằng cùng một loại đá xám bạc, phản chiếu ánh sáng qua những ngón tay dài của màn sương đang phủ lên những cái cây.

Ngôi nhà của mục sư đã bị bỏ quên một cách tàn nhẫn. Durham thậm chí còn tệ hơn nàng nghĩ. Không chỉ là việc anh hóa ra lại là một trong những vị tu sĩ đáng trách đó – và nàng chưa bao giờ gặp một người đàn không có vẻ gì là người của Chúa cả, trừ khi nó có thể là chính Jervaulx, hoặc có lẽ là Đại tá Fane – anh ta đã để cho khu vườn và ngôi nhà này gần như là bị phá hủy. Họ đã tới đây vào lúc 10h15’ tối qua, kiệt sức, công tước thì mệt mỏi đến mức mà chàng lao bổ vào những cái mà trông có thể dùng để nghỉ ngơi được. Sau khi Durham mở khóa căn nhà tối om và đẩy cánh cửa mở ra như thể nó là một tòa lâu đài đang chờ đón, Maddy đã bị buộc phải dành nửa tiếng đồng hồ để sục sạo kiểm tra khắp các căn phòng để ngủ.

Họ đã ăn tối với một thực đơn các món thịt nướng và những cái bánh nướng nhân nho hình chữ thập[5] mua từ giữa buổi chiều ở Hungerford, nơi mà họ đã rời khỏi trục đường Bath và xóa dấu vết bằng một chiếc xe thư cá nhân, cả ba người họ cùng nhồi nhét trong một chiếc xe mà chỉ dành cho hai người. Đêm thứ hai Maddy đã ngủ với nguyên quần áo trong một  chiếc ghế, không được sâu giấc, chập chờn với sự lạnh lẽo tê người của ngôi nhà và sự xuống cấp. Và giờ, vào buổi sáng, nhìn ra khu vườn hoang trong ánh mặt trời, nàng không cho là cũng sẽ có bất cứ thứ tiện nghi nào cho bữa sáng cả.

Nàng sửa soạn cho bản thân trông dễ nhìn nhất mà nàng có thể khi mà không có nước nôi và lược chải. Tất cả những đồ nội thất đều đã được bao phủ, tấm màn vắt qua chiếc giường đen kịt bồ hóng. Tấm đệm trông nhăn nhúm, được phủ hai tầng ga trải và không có khăn phủ giường. Nàng sợ là cái quả bóng nhỏ phủ đầy bồ hóng bên dưới khung cửa còn có cả một ổ chuột không thể nhầm được về nó.

Vì bị bỏ hoang nên nó đúng là một ngôi nhà rộng rãi. Nàng đi xuống cầu thang, lắng nghe một cách vô ích xem có bất cứ âm thanh nào của những người đàn ông bị quấy quả từ những căn phòng ngủ ở trái nhà đối diện không. Những bước chân của nàng vang vọng khi nàng đi qua một cái khung cửa được chạm khắc ở một hành lang rộng lớn lát đá, đồ nội thất duy nhất của nó là một chiếc bàn trơ trụi kiểu cách cũ kỹ, dài, hắc ín và chắc nịch, với những cái chân được chạm trổ bằng những quả cầu gỗ nặng nề.

Ở giữa bàn đặt tờ giấy ghi bữa ăn tối của họ, chặn bên dưới một cái khóa. Tên của nàng được ghi trên mặt. Nàng hít một hơi sâu và mở tờ giấy ố bẩn, vuốt nó thẳng ra.

Cô Timms thân mến,

Thật không May là tôi buộc phải rời đi mà không Gặp được cô, Cốt là để quay về được Thành phố Nhanh nhất có thể, tôi hy vọng sẽ về tới vào Tối nay, điều mà có thể làm bất cứ ai cũng phải bối rối Nghi ngờ đối với tôi về cái quãng đường mà chúng ta đã đi. Về phần mình, tôi sẽ thông báo với bà Digby rằng tôi đã dành Ngôi nhà mục sư cho Người Bạn Đau Ốm của tôi sử dụng và yêu cầu bà ấy để mắt tới việc để cô có một Người phục vụ do tôi Trả tiền. Ngoài việc đó ra thì cô sẽ phải nhờ cậy vào số tiền từ những chiếc Khóa cho tới khi tôi nhận được Những Khoản Thu Nhập của Thầy tu của tôi vào tháng tới, như cô thấy đấy tôi rất tiếc về Căn nhà vào thời điểm này. Tôi hy vọng là Cô sẽ tự Thoải Mái như ở Nhà. Nếu tất cả đều Tốt Đẹp, tôi tin là cô có thể kéo dài được một chút thời gian ở đây. Phần còn lại chắc chắn là cô đang làm Điều Đúng Đắn, cô Timms, và vui lòng, bằng Cả Tấm Lòng của mình – và có lẽ thậm chí cả một ít đối với cái Tệ hại của Nó – làm cái mà cô có thể để Bảo Vệ Anh ấy nhé.

Người phục vụ của cô, Kit Durham

TB. Nếu cô vui lòng, hãy nói với Anh ấy là tôi sẽ Nghĩ cách để gửi Những Con Chó tới, trừ khi là tôi đá được chúng đi đầu tiên.

Tháng tới! Anh ta mong đợi rằng họ sẽ ở đây lâu như vậy ư? Maddy gập lá thư lại. Nàng nhìn quanh cái hành lang trống trải. Trong cái vạt áo phía trên của nàng là chiếc ví với gần 300 bảng của công tước vẫn còn nguyên, bởi vì Durham đã trả toàn bộ chi phí. Nàng và cha nàng có thể sống trong hai năm với số tiền đó.

Tiếng bước chân rầm rập vang lên trên cầu thang. Maddy nhìn lên ngay khi công tước xuất hiện ở bậc cửa, tóc tai bù xù và xúc động: đã mặc quần áo – nhưng không có cái nào được mặc cho tử tế hay cài khuy cả. Khi chàng nhìn thấy nàng, một cái nhìn nhẹ nhõm xuất hiện trên mặt chàng. Chàng bám lấy cái khung cửa, rồi dựa hẳn vào nó, thở phù ra.

Một mình.” Chàng nhắm mắt lại và lắc đầu.

“Tôi ở đây,” Maddy nói.

Chàng lắc đầu, quay trở lại trái nhà nơi chàng và Durham đã ngủ. “Không.

“Durham đã quay về thành phố rồi.” Nàng đưa tờ giấy lem luốc dầu lên.

Jervaulx lùi lại, bước về phía nàng và cầm lấy nó. Chàng cau mày nhìn xuống những chữ cái, hơi nghiêng đầu. Hàm râu lờ mờ của chàng đã trở nên rậm rạp hơn. Maddy thắc mắc là không biết có một bộ cạo râu nào trong ngôi nhà không hay nàng có phải đi vào làng không. Liệu có an toàn không nếu họ tự mình lộ diện? Durham đã nói là sẽ không ai nhận ra công tước ở đây, nhưng nàng ghét phải chuốc lấy bất cứ rủi ro nào.

Chàng nhìn lên, mỉm cười nửa miệng. “Những con chó.

Maddy nhăn mặt. “Phải. Những con chó xấu xa sẽ tới.”

Chàng mỉm cười, một kẻ dã man lôi thôi.

Nàng tóm lấy cổ tay áo của chàng và kéo cổ tay áo sơ mi xuống từ bên trong chiếc áo khoác. “Các khuy tay?”

Chàng phát ra một âm thanh tán thành, lại tạo một cử chỉ về phía những căn phòng ngủ.

Maddy kéo cái cổ tay áo kia ra và với lên để buộc phần cổ áo đang xếp nếp xung quanh vai chàng. Chàng vẫn đứng, nhìn nàng qua hàng lông mi hạ xuống khi nàng làm nó. Khi nàng nhìn lên, chàng mỉm cười với nàng.

Với cái tình trạng không cạo râu của chàng, nó trông trẻ con đến kỳ quặc. Nàng phải cắn môi để ngăn mình mỉm cười lại. Thay vì vậy, nàng cất giọng nói của một cô nàng lớp trưởng. “Mang những cái khuy áo tới đây.” Nàng chạm vào cổ tay chàng và chỉ về phía cánh cửa.

Không lưỡng lự, chàng xoay người bước đi. Maddy để ý là bức thư vẫn nằm trong tay chàng.

“Jervaulx,” nàng nói.

Chàng nhìn lại phía nàng.

“Ngài có thể đọc à?”

Chàng quay trở lại, đặt tờ giấy xuống mặt bàn và cúi xuống nó, chống cả hai tay xuống.

“Timm…..thân. Thật…không…..ma….khi …bu….buộc ….rời đi……gặp cô…..cốt là để quay về …..tha…thành phố….nhanh….co thê.” Chàng nhìn lên nàng một cách hoan hỉ. “Đọc.

“Trước lúc này? Trước đó ngài có thể đọc à?”

“Toán,” chàng nói.

Nàng nhớ chàng đang làm việc với cha nàng. “Chỉ toán học thôi mà,” mà nói. “Chỉ có các con số.”

Chàng nhún vai.

“Ngài không phiền mang những chiếc khuy áo của ngài lại cho tôi chứ?”

Với một cái gật đầu nhanh, chàng quay khỏi chiếc bán và đi ra khỏi hành lang. Maddy nhìn theo chàng. Nàng mím môi lại. Cách đây một tuần – cách đây một ngày – chàng còn không hiểu được một câu phức tạp và dài như thế, đặc biệt là không khi nàng nói một cách có chủ tâm với một giọng điệu bình thường.

Chàng quay lại, mang theo những chiếc khuy. Maddy cầm lấy chúng. Khi nàng cài các cổ tay áo của chàng lại, nàng nói, “Ngài nghĩ là chúng ta có thể làm gì cho bữa sáng?”

Chàng cầm tờ giấy dính đầy dầu mỡ lên giữa ngón cái và ngón trỏ. Với một tiếng càu nhàu khẽ, chàng thả nó xuống. “Bánh nướng.

“Jervaulx,” nàng nói, “Ngài đang khá dần lên đấy.”

Chàng trao cho nàng một nụ cười riêng tư.

Maddy đã đi vào làng. Christian đi lang thang khắp ngôi nhà, một mình và tự do, thật không dễ dàng với nó. Để kiếm cái gì đó để làm, chàng đang kéo hết những tấm vải phủ đồ nội thất ra, bỏ chúng thành một đống trắng xóa khắp sàn nhà. Khi chàng kéo một mảnh vải khỏi một khung treo ở mặt lò sưởi trong phòng khách, chàng thấy mình đang đối diện với chính mình qua chiếc gương.

Trời ạ. Chàng trông hệt như quỷ, như thể chàng đã ngập chìm trong rượu ba ngày rồi. Và cái tay áo khoác của Durham thì quá ngắn, lộ hết cả cổ tay áo rộng khi Christian nhấc tay lên để sờ hàm râu.

Đúng là một gã khổng lồ, Công tước Jervaulx. Chỉ là một kẻ trẻ tuổi có vẻ có đạo đức(Just what a young thee-thou prim would like.).

Nó làm cho chàng quay cuồng, nhìn vào chính bản thân chàng – một cái giật mạnh của nỗ lực khi tập trung vào cái mặt ảnh ảo kia, giống như cố để ngăn lại một giấc mơ mà không bị đánh thức, nhưng bằng cách nào đó nó không chỉ là nằm ở đó thôi.

Một tiếng gõ cửa lớn ở cửa trước làm chàng giật mình. Maddy nhỏ bé, chàng nghĩ, đang đi vào hành lang – nhưng trước đó chàng có một sự nghi ngờ. Chàng dừng lại với bàn tay đang xòe ra. Tiếng gõ cửa đã rơi vào yên lặng, chờ đợi, nhưng sau một lúc tiếng gõ cửa lại vang lên.

Chàng muốn hỏi xem xem có phải là nàng không, nhưng những từ ngữ lại đánh bại chàng, như chúng  vẫn luôn có vẻ như đánh bại chàng những lúc chàng cần chúng nhất. Chàng cố làm bản thân bình tĩnh lại, để làm dịu đi nỗi sợ không thể giải thích nổi này. Chàng không thể cứ chỉ đứng mãi đây, cứ kéo dài mãi được. Cuối cùng, chàng với lấy cái nắm tay cầm cổ xưa và giật nó mở ra.

Luồng gió oi bức lùa vào bên trong, cơn gió trái mùa của tháng Mười, ấm áp hơn không khí trong căn nhà. Thời tiết mưa bão. Bên dưới cánh cửa đá sẫm màu, một cô gái trong một cái tạp dề và chiếc mũ vải khẽ nhún gối cúi chào bên dưới chiếc áo choàng của cô ta. “Nếu ngài cho phép, tôi là Brunild Digy, làm-tất-cả-các việc.”

Họ nhìn nhau. Cô gái có đôi mắt to, đen láy và vẻ cả tin của trốn thôn quê, quá ngây thơ để nhìn chằm chằm cái người trông cực kỳ nhếch nhác là chàng. Cô gái có vẻ như không đủ bị đe dọa: chàng kéo cánh cửa mở ra rộng ra và bước lùi lại.

Maddy quay về với bánh mỳ và thịt cừu và khoai tây trong một chiếc đĩa của cửa hàng đồ gia dụng. Nàng mang tất cả chúng đi qua cánh cửa trước và đang đi nhanh tới khu bếp với cái sức nặng nóng hổi khi một giọng phụ nữ vọng đến chỗ nàng. Nàng nhìn qua cái khung cửa đi vào nhà bếp.

Jervaulx và một cô hầu phòng đang ngồi ngang nhau qua chiếc bàn, cả hai đều đang cầm một chiếc cốc nước bằng sứ. Cô gái quay mặt về phía Maddy, nói một cách vui vẻ về “chàng trai” của cô ta và anh ta đi vào chợ trong thị trấn như thế nào vào cuối tuần để tham dự một bài giảng về “các môn hóa học”. Cô gái lặp lại điều đó hai lần, thêm vào “ngài thấy không?” bằng một giọng thắc mắc, như thể nó là một điều cực kỳ bình thường trong việc nói để chắc chắn rằng những người khác hiểu – không nghi ngờ gì là giống hệt như những người dân cư trú nói về người nước ngoài ở những vùng này.

Jervaulx đặt chiếc cốc của chàng xuống với một cái gật đầu nhấn mạnh sự tán thành. Tập trung vào cô hầu, chàng dường như không nhìn thấy Maddy, kể cả khi nàng đã ở trong tầm nhìn của chàng.

“Ồ phải – anh ấy là một người thông minh tuyệt vời, chàng trai của tôi ấy,” cô gái nói. Cô nàng uống cạn chiếc cốc của mình và đẩy người trở lại ghế. “Tôi chắc chắn là không biết phải nghĩ thêm gì về anh ấy nữa, bởi vì anh ấy đã đang theo học ở Học viện Cơ khí và tham gia tất cả các môn học này và mọi thứ. Anh ấy sẽ tạo ra các máy công cụ. Các máy công cụ, ngài có chú ý tới tôi không thế?” Cô nàng quay về phía chiếc bồn rửa khô cong với chiếc cốc và nhìn thấy Maddy. “Ôi! Thưa cô!” Cô gái nhún gối chào và nhanh chóng đi tới để lấy chiếc đĩa từ tay Maddy. “Ngài Langland đã mời tôi ngồi với ngài ấy, thưa cô! Tôi là Bruhilda Digy. Cô đã gặp mẹ tôi ở trong làng chưa? Bà ấy đã nói là tôi sẽ tới chứ ạ? Mmm, cái này mùi không tốt. Tôi có thể đặt nó vào để làm cho ấm lên được không, thưa cô?”

Không chờ câu trả lời, cô nàng đặt chiếc đĩa lên bàn và bắt đầu làm việc với chiếc lò kim loại bên trong nền lò sưởi. Jervaulx đứng lên, gương mặt chàng thư giãn thành một nụ cười dễ dãi mà chưa bao giờ thất bại trong việc làm Maddy nhớ tới những điều trần tục. Nàng đặt bánh mỳ và cái túi còn lại lên bàn.

“Ngài trông hệt như một kẻ lêu lổng vậy,” nàng nói một cách lạnh lùng. “Tôi đã mua một cái dao cạo và cọ.”

Chàng cúi đầu.

“Nước đã nóng, thưa cô,” Brunhilda mời mọc. Bị bắt gặp đang không có việc gì làm, nàng dường như đặc biệt lo lắng để vui vẻ được. “Tôi mang cái chậu xuống nhé?”

Căn bếp có vẻ ấm áp lên; Maddy nhớ tới những căn phòng ngủ lạnh lẽo, ẩm ướt phía trên và gật đầu. “Ừ. Đi và xem xét với tôi nơi mà tôi có thể tìm được thêm ít vải lanh nữa.”

“Vâng, thưa cô.” Cô gái vâng lời một cách nhanh chóng, đi ngang qua nhà bếp và xuyên qua hành lang phía trước Maddy. Ở bậc cầu thang đầu tiên, cô nàng dừng lại và quay lại, cúi người xuống, mỉm cười. “Ngài ấy đúng là một thử thách nho nhỏ phải không ạ?” Nụ cười của cô nàng sâu hơn. “Nhưng ngài ấy là một người đáng yêu. Và cực kì đẹp trai, lịch thiệp nữa! Tôi có thể thấy rõ tại sao cô lại kết hôn với một chàng trai như vậy, thưa cô, nhìn xa trông rộng hoặc không.”

Cơn bão xé toạc bầu trời đêm sau đó, dồn dập và điên cuồng, càn quét với một sức mạnh làm Maddy thấy báo động. Ở thành phố, nàng tập được một niềm thích thú bí mật trong những cơn bão có sấm chớp, chui vào trong giường lắng nghe tiếng mưa rơi, nhưng đây là một cơn thình nộ với những âm hồn gào thét trong đó. Ngôi nhà gần như trống rỗng này dường như còn giữ cả sấm chớp trong những góc của nó nữa, không ngừng đáp lại với tiếng sấm bên ngoài những bóng đêm kia.

Brunhilda đã về nhà từ lâu. Khi ngọn lửa được thắp lên và cháy âm ỉ với những tờ giấy ẩm thì Maddy ngồi tháo các ống tay áo của công tước và những chiếc khuy ở chiếc áo gile trong nhà bếp. Chàng bước lùi lại khi nàng kết thúc, với một cái nhìn mà nàng không thể giải thích được, nhưng nàng biết đủ rõ để không nhất định giúp đỡ gì thêm ngoài những điều mà chàng muốn. Với Maddy ở phía trước, đang cầm một cây nến đơn, họ cùng nhau đi lên các bậc thang. Nàng dừng lại ở chỗ hành làng nơi rẽ về hai trái nhà riêng biệt.

“Ngài sẽ thấy thoải mái chứ?” nàng hỏi.

Một khoảnh khắc nghi ngại nho nhỏ; chàng vẫn đứng, tắm mình trong cái ánh sáng màu vàng nhảy nhót của cây nến, nhìn xuống nàng.

Chàng trao cho nàng một nụ cười biếng nhác, mắt chàng màu xanh chàm, gần như bị che khuất bới hàng lông mi dài quá mức. Maddy cảm nhận một cơn vặn xoắn bất chợt, nhức nhối của cảm xúc. Nó tới với nàng mà không hề cảnh báo, một nỗi đau hoàn toàn trong cổ họng nàng, giống như muốn khóc, chỉ là nó không khóc được mà là một thứ gì đó khác.

Ánh sáng hắt những chiếc bóng cách đó một khoảng; tiếng vụn vỡ của sấm chớp nổ bùng ra ngay trên đầu nàng. Nàng giật mình và đánh rơi cây nến, bao trùm lấy họ trong bóng tối khi âm thanh đó tràn xuống hành lang. Tiếng ầm đó làm rung cả ngôi nhà như một thứ sống động.

“Ôi, chúa tôi,” nàng nói một cách vô thức, khi nó bắt đầu tan biến.

Âm thanh của một ánh chớp lại vang lên và xé toạc không khí. Tất cả cơ bắp của Maddy nảy lên trong một cơn chấn động đến nản lòng. Nàng cảm thấy bàn tay công tước chạm vào nàng, và quay lại và bước vào vòng ôm của chàng giữa những tiếng vang dội – một hành động mà không có tính toán hay động cơ nào hơn là một cái kéo mạnh tay nàng khi nàng buông cây nến ra. Nhưng cánh tay chàng lại vòng quanh nàng, và Maddy chắc chắn là biết nàng đã làm một điều sai trái, một điều ngọt ngào và nguy hiểm đến mức việc mất đi ánh sáng dường như không là gì đối với nó.

Chàng dựa người vào tường, tay chàng áp vào mái tóc nàng, ấn má nàng vào vai chàng. Nàng cảm thấy ngực chàng nhấp nhô, hơi thở ấm áp phảng phất mùi hương của một người đàn ông, phảng phất với mùi hương hoa, cái mùi còn sót lại từ đám cưới của chàng. Tiếng sấm rền vang, vẫn rung chuyển, một âm thanh giống như một chiếc xe nặng nề đang đi ào ào qua một cây cầu gỗ.

Chàng nhấc tay và chuyển nó tới thái dương nàng, một cái vuốt nhẹ, một sự tương phản hết sức tế nhị với cái cách vững vàng mà chàng đang ôm nàng. Các ngón tay chàng trượt xuống, nhẹ nhàng ngang qua má nàng, một sự mơn trớn khéo léo đôi môi nàng. Chàng kéo nàng mạnh hơn vào chàng, áp miệng chàng vào mái tóc nàng. “Sợ, Maddy?”

“Không,” nàng nói. Nàng bắt đầu đẩy người lùi ra. “Không, tôi – giờ đã ổn rồi. Tôi thực sự bình tĩnh lại rồi.”

Nàng nói nó với chính bản thân mình nhiều như là nói với chàng, để chàng không ôm chặt nàng nữa. Giờ nàng đang được ôm, xấu hổ khi nàng đẩy người ra.

“Cây nến,” nàng nói, cảm thấy nóng nực và ngốc ngếch. Nàng cúi người, cố gắng tìm nó trong bóng tối, vui vì có việc cho dù là cái việc đó thật vô ích. Nàng thấy cái đèn nến ngay dưới chân, nhưng không có cách nào để thắp nó sáng lên cả. “Tôi xin lỗi!”

Chàng tạo ra một âm thanh vui vẻ và đặt tay chàng dưới khuỷu tay nàng kéo nàng đi thẳng về phía phòng ngủ của nàng. Cái thứ ánh sáng phía xa kia chỉ đem lại sự trêu ngươi và không có tác dụng soi sáng, nhưng chàng dường như quen với ngôi nhà trong bóng tối hơn là nàng. Chàng di chuyển bàn tay dọc theo bức tường khi họ di chuyển, cho đến khi Maddy cuối cùng cũng nhìn thấy cái ánh sáng le lói từ lò sưởi hắt trên sàn phía trước cánh cửa phòng ngủ đang mở của nàng.

Nàng nhanh chóng dứt khỏi sự nắm giữ của chàng, bước về phía trước đi vào căn phòng. Mưa đập vào cửa sổ phía sau các bức màn buông và đập vào các ống dẫn nước. Với các tia lửa của lò sưởi, nàng băng ngang qua phòng, quỳ xuống và đưa cây đèn nến tới chỗ những viên than cho đến khi nó cháy lên.

“Đây.” Nàng đứng lên và đưa nó cho chàng. “Ngài có thể thấy đường để quay lại rồi.”

Chàng không cầm nó. Chàng nhìn nàng phía trên ngón nến. Ánh sáng yếu ớt hòa lẫn với ánh sáng lò sưởi và ngọn nến trên khuôn mặt chàng. Quý ông đẹp trai, thanh lịch, Brunhilda đã gọi chàng như thế. Maddy nghĩ về chàng là bất cứ thứ gì ngoại trừ dịu dàng. Cây đèn nến bắt sáng với lông mày chàng và làm chúng thật hung tợn, lấy đi sự hoang mang mà làm cho mắt chàng trở nên dịu dàng.

Một giọt sáp nến chảy xuống thân cây nến. Cả hai người họ cùng di chuyển một lúc; Maddy chúi cây nến xuống để cứu lấy chính nàng; cùng lúc đó, bàn tay trái của chàng lại đỡ lấy nàng. Giọt sáp nến đỏ xuống tự do, nhưng không đủ xa, trúng ngay mặt trong của cổ tay chàng.

Chàng rủa lên thành tiếng. Maddy thét lên. “Tay ngài! Ôi – ngài không nên làm thế!”

Chàng thổi ngọn lửa. “Cẩn thận!” chàng sắc giọng nói.

“Ngài có bị bỏng không?”

Tay nàng vẫn bị khóa bên dưới tay chàng. Chàng trao cho nàng một nụ cười châm biếm. “Bỏng!” Ngón tay cái của chàng di chuyển ngang qua những ngón tay nàng trong một cái vuốt ve chầm chậm. Chàng nắm lấy thật chặt, rồi buông ra, gương mặt chàng hằn rõ những tia lửa và bóng tối.

Chàng quan sát nàng, như thể để xem xem nàng có hiểu chàng không. Ở đây trong ngôi nhà này, bị nhốt trong cơn mưa và sấm chớp cùng với tia nhìn mãnh liệt của chàng, nàng cảm thấy sợ.

Chàng đặt nắm tay lên ngực mình. “Cháy, Maddy bé nhỏ,” chàng nói. Rồi chàng quay người và để nàng lại trong cái cảnh lờ mờ lập lòe và sấm chớp.

 


[1] Hoa thục quỳ:

null

Hay còn gọi là Mãn đình hồng

myhanhflower.com

Họ: Malvacees
Ý nghĩa : Yêu trong sự tự do không gò bó, miễn cưỡng !
Alcea có gốc từ tiếng Hy-lạp – Alkaia : họ dùng để gọi cây Thục quỳ ( Guimauve ). Người Anh gọi hoa này là Hollyhock, có nghĩa ” chiếc gậy của Thánh thần “. Tiếng Pháp , Rose trémière là biến ngữ của “Rose d’outre-mer ” ( Hoa hồng miền hải ngoại ). Hoa này còn được gọi dưới nhiều tên như: ” Bâton de Jacob “, ” Bâton de Saint-Jacques ‘, ” Passe-rose”, ” Bourdon de Saint-Jacques ” .

[2]Larkspur:

Cây Phi Yến – Tên khoa học: Delphinium
Tất cả các bộ phận của cây đều có chứa một chất có tên gọi Alkaloid delphinine gây ra nôn mửa nếu ăn một lượng nhỏ,
có thể dẫn đến tử vong nếu ăn nhầm với số lượng lớn.

null

[3] Hoa williams: đọc thêm về loại hoa này ở đây nhé, nó là một loại hoa đặc biệt chỉ có ở Châu Âu thôi nên em cũng chả biết mô tả thế nào nữa, nhìn lạ hoắc, :D.

Sweet Williams Flowers

[4] Guelder roses – quả kim ngân:

Quả Kim ngân có hình trứng đường kính khoảng 10cm.

Khi chín quả có màu nâu nhạt. Quả khô nứt rụng ra khoảng 10 – 20 hạt. Kim ngân thích nghi được ở mọi thời tiết nóng, lạnh.

Trồng trực tiếp xuống đất hoặc trong chậu có thể để ngoài trời hoặc trong nhà miễn là nơi có ánh sáng.

Nếu để ngoài trời cần tưới nưóc 3 ngày 1 lần và che nắng một phần bởi ánh nắng trực tiếp trong thời gian dài sẽ dẫn đến hiện tượng cháy lá .

[5] Cross bun:

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Những bông hoa trong bão – Chương 18.cont

  1. Được đọc truyện , lại còn được ngắm hoa , được biết tên và ý nghĩa của hoa.
    Chà! Còn có quả kim ngân và bánh nữa ta . Chị thật là hào phóng đó nha.Em Cảm ơn chị thật nhiều.

Bình luận về bài viết này